Rendezvous in Black By Cornell Woolrich
Cornell Woolrich Ï 9 Summary
Đến bây giờ mình mới đọc cuốn này của bác Cornell Woolrich - một trong những tiểu thuyết gia trinh thám đen thành công nhất thập niên 40 - thì có vẻ hơi bị muộn và không kịp “bắt trend” rồi :D Cơ mà thời điểm này trong năm thì đọc cuốn này mới hợp ^^ Giờ là tháng 10, tháng Halloween, và “Điểm Hẹn Đen” đã mang lại đầy đủ phong vị hồi hộp u tối bí ẩn, “khuấy động” không khí đón chào Halloween sắp đến ^^
Về câu chuyện trong “Điểm Hẹn Đen” thì có thể tóm tắt như thế này: Johnny Marr cùng tình yêu của đời mình là nàng Dorothy chuẩn bị kết hôn. Hai người yêu nhau rất đậm sâu, và thường hẹn hò nhau ở trước hiệu dược phẩm. Đúng vào tối ngày 31 tháng 5, hai người có buổi hẹn hò, Dorothy trong lúc đứng chờ Johnny đã bị giết chết bởi một cái chai ném xuống từ một chiếc máy bay dân dụng đang bay trên bầu trời. Chuyến bay ấy chở 5 người đàn ông thuộc mọi độ tuổi và thành phần khác nhau, cùng lập thành một nhóm đi dã ngoại. Johnny vì quá đau lòng trước cái chết của vị hôn thê yêu dấu chỉ vài ngày trước khi họ thành hôn, nên đã quyết tâm trả thù 5 tên đàn ông trên máy bay (à và còn anh phi công máy bay đầu truyện bị đẩy vào đường ray xe lửa chết banh xác không biết có phải do Johnny trả thù luôn không nữa…). Và cách mà anh chàng này trả thù là gì? Đó chính là giết hại những người phụ nữ mà 5 tên đàn ông này yêu thương hết mực, bắt họ phải chịu đựng cảnh mất đi người phụ nữ yêu dấu và trải qua cảm giác đớn đau khôn nguôi như những gì Johnny đang trải qua.
Mình sẽ không đi vào chi tiết cách thức giết hại mỗi 5 người phụ nữ của 5 người đàn ông đó như thế nào, vì thế thì spoil truyện mất rồi. Nhưng phải thừa nhận rằng Johnny thực sự là một người bị lòng căm hận và khát khao trả thù dẫn lối hoàn toàn, trong cái cách mà anh ta lên kế hoạch một cách tỉ mỉ, kỹ lưỡng quá trình giết chóc của mình, đảm bảo rằng nó sẽ thành công mà anh không thể bị cảnh sát tóm. Từ khâu làm quen với các nạn nhân, sử dụng những nhân dạng, tên tuổi khác nhau, sắp đặt cho cái chết này giống như một vụ tai nạn nho nhỏ nhưng dẫn đến hậu quả lớn… Johnny luôn đạt được mục đích của mình đề ra, dù cho trong rất nhiều trường hợp, để thành công thì kế hoạch của Johnny có vẻ phụ thuộc vào sự xoay chuyển của lòng người nhiều hơn là tính logic của các sự việc. Hoặc đây là plot holes thường thấy của tác giả Cornell Woolrich, hoặc thực sự trên đời có thể tồn tại một người đàn ông như Johnny, có khả năng chi phối tình cảm, cảm xúc của phái nữ để thực hiện mục đích trả thù của mình.
Cho dù những tình tiết ấy có là plot holes hay không, thì mình vẫn rất thích quyển sách này. Vì sao? Vì cái cảm giác hồi hộp, căng thẳng, u tối mà tác giả đã gợi nên từ chính quá trình trả thù của Johnny. Mình cứ bị cuốn vào hành trình “tiến vào bóng đêm hận thù” đó, mà không mảy may đoán được rằng chiêu trò, kế hoạch, cách thức giết hại nào sẽ được Johnny áp dụng để trừ khử những người phụ nữ của những kẻ mà anh ta căm hận. Từng lớp lang của kế hoạch dần dần được hé lộ, cùng lúc đó là quá trình chạy đua với thời gian và với kẻ giết người của cảnh sát Cameron để tìm hiểu động cơ của gây án của Johnny và cố gắng ngăn chặn những cái chết tiếp theo. Liệu những người phụ nữ mà tội lỗi duy nhất là được 5 tên đàn ông trên chuyến bay ấy yêu thương hết mực có thể sống sót qua khỏi hiểm nguy đang chực chờ - một mối nguy không rõ hình rõ dạng từ một người đàn ông bề ngoài không có gì nổi bật như Johnny? Đó cũng là một cảm giác, một suy nghĩ sẽ có thể đeo đẳng độc giả khi đọc cuốn sách này, cảm giác không biết có nạn nhân nào thoát được nanh vuốt của sự trả thù hay không.
Trong suốt khoảng thời gian đọc sách, mình đứng về phía các nạn nhân, cầu mong cho họ có thể thoát khỏi định mệnh u tối đang chờ đón họ ở phía trước, và hy vọng Johnny sẽ không thể nào giết chết được hết tất cả bọn họ. Nhưng rồi ở chương cuối cùng, mình lại thấy thương cho Johnny, cho người đàn ông yêu say đắm người phụ nữ đã mất của mình, một tình yêu được chưng cất chỉ dành riêng cho hai người, được mẹ của Dorothy miêu tả lại qua những hành động lãng mạn mà Johnny đã làm cho Dorothy. Có một nỗi buồn khiến mình muốn khóc khi đọc những dòng ấy, khi nhận ra tên giết người gieo rắc kinh hoàng trong cuốn sách này rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ yêu đến si mê, đến cuồng dại, đến mức biến tình yêu đó, và nỗi đau mất đi tình yêu đó trở thành thứ kim chỉ nam dẫn anh đến tham vọng trả thù mù quáng. Và rốt cuộc thì, có lẽ như chính cuốn sách đã chỉ ra, “tình yêu nào có khác gì nỗ lực theo đuổi những ảo ảnh không thể với tới?” Paperback
How do you go about finding out who the best-loved woman in a guy's life is? Ask him?
Another tale of revenge from Mr. Woolrich...how will it goes this time?
Information: Seemingly there is a Chinese translation of this book form mainland China and the title is '喪服之約'.
Outline of the story: A young man waited for his girlfriend for a nighttime rendezvous, they were about to get married and life couldn't be any sweeter for the young couple. Then the unthinkable happened: the young man waited and waited, only to learn a freak accident had killed his girl in this fatal night. After a period of heartbreak, the man decided to seek revenge against the five men he felt were responsible for the death of his lady love, 'justice' would be served by him killing the most beloved women in those men's lives.
Rate: 4.8 stars.
The author worked his charm again in this tale of tragic love and loss and revenge. As usual, the writing is the strongest point of this novel, not many people can write with such style and overwhelming atmosphere anymore!
The story is short, only 211 pages, but it's still a very well crafted, very ' to the point' and charming little tale of love and madness and criminal investigation. The characters, despite being a bunch living in the 1930s American society which is a bit remote from our time and practice, are still highly understandable. It's a very good example of writing characters and making them stand out in such limited screen time, yet it still feels like we can understand them nicely!
I really like how I can spend time in the mind of the young man and the police investigators (after they finally caught on that something was wrong in the murder of those women). The details are great too! What more can I ask for?
And revenge, like they said, is a dish best served cold.
And what is love anyway but the unattainable, the reaching out toward an illusion?
The ending scene is splendid, all ready for a movie adaptation; but on a realistic viewpoint, like this?
What makes a good noir is also in the attitude and the mystery! Everyone, especially the police investigators, feels like they are walking straight out of a black and white hard boiled movie! If hard boiled and romance noir is your thing, then you must check this one out!
As to the murder mystery part, it's surprisingly very clever, how the guy killed those women one by one and the cops took so long to realize something is amiss! And I found it all to be quite convening! Again I am impressed by how the detail of the investigation is written!
PS: let me tell you one thing: hoping to read more books during self-isolation and work-from-home period during the time of the freaking WuHan virus outbreak probably doesn't work so good, I still have ton of unread and half-finished books to work on. *sighs Paperback On the eve of his wedding, Johnny Marr's fiancee is killed in a freak accident by a liquor bottle hurled out of the window of a small plane. Johnny snaps and goes on a psychopathic killing spree, tracking down the passengers of the plane and killing the most important woman in each man's world. Can Inspector Cameron stop Johnny before it's too late?
Rendezvous in Black has a lot in common with my favorite Woolrich book, The Bride Wore Black. Johnny systematically hunts down each man, figures out who the most important woman in his life is, and kills them in a variety of ways. Just like in The Bride Wore Black, the fun was trying to decide how he would do it. One thing that irked me was that all of his aliases had the initials JM. Way to camouflage yourself, you human chameleon!
Even though the plot was largely a retread of TBWB, it was still a good read. The cops kept getting closer but kept coming up short. A few of the male characters made stupid decisions right out of a bad movie. Woolrich's blatant misogyny was a little hard to ignore. Once again, the women were either bitches, whores, or doormats. Despite that, I did love the way Florence treated her husband, not to give anything away. Let's just saw she didn't go the Black Angel route when she found out he was cheating...
To sum it up, I liked Rendezvous in Black but I liked it better the first time Woolrich wrote it when it was called The Bride Wore Black. Paperback Cornell Woolrich came to my attention when Tom Piccirilli talked him up on his website, stating that Woolrich's take on noir is one of Piccirilli's favorites. Fast-forward about three years, move the scene to Classic Books, the Michigan Mecca for used books--and there I am, holding a copy of Rendezvous in Black with a big smile on my face.
Said smile remained throughout this entire read--which, happily, took place over a single afternoon that saw me with nothing to do. I devoured this wicked tale with a zeal approaching that of the book's protagonist--I mean, the book's villain--I mean, damn, which is it?
I love that the main character disappears from the story after the beginning, appearing instead as a mysterious agent bent on undoing the lives of a select group of men. With each story of revenge--gotta love how Woolrich broke these up into separate rendezvouses--the criminal methods that our law-breaking hero employs to get his mark become more diabolical, more sinister, and, for us cozy readers, more amazing.
Make no doubt about it, this is revenge-mania wrought with a crafty hand. Sure, the initial crime that inspires our man is horrible, his loss absolute; yet, before this story wraps, our wronged man has dealt more than his fair share of pain and suffering, with much more to come. It's terrible; it's inhumane; and it's delectable in ways that most of us do not like to admit.
Woolrich knew how to go there, and he goes all the way in this one. I loved this book, even as it's ramifications chill me to this day. Paperback written in 1948.
the killer's name is johnny marr and one of his victim's names is morrissey.
??? Paperback
On a mild midwestern night in the early 1940s, Johnny Marr leans against a drugstore wall. He’s waiting for Dorothy, his fiancée, and tonight is the last night they’ll be meeting here, for it’s May 31st, and June 1st marks their wedding day. But she’s late, and Johnny soon learns of a horrible accident—an accident involving a group of drunken men, a low-flying charter plane, and an empty liquor bottle. In one short moment Johnny loses all that matters to him and his life is shattered. He vows to take from these men exactly what they took from him. After years of planning, Johnny begins his quest for revenge, and on May 31st of each year—always on May 31st—wives, lovers, and daughters are suddenly no longer safe. Rendezvous in Black
Đây đư���c coi là phiên bản nâng cấp của Cô dâu đen. Hung thủ biết ngay từ đầu nhưng người đọc vẫn bị cuốn theo quá trình báo thù. Hắn thoắt ẩn thoắt hiện, có lúc xuất hiện lặng lẽ tiếp cận con mồi dưới hình hài khác, và sau đó biến mất như một bóng ma. Các vụ án đều còn là những mối tình với độ phức tạp, ám ảnh tăng dần. Woolrich với văn phong chậm rãi nhưng đầy tinh tế dẫn dắt người đoc đi qua các cung bậc cảm xúc khác nhau, từ hồi hộp đến ngậm ngùi thương xót cho những nạn nhân và cả hung thủ. Và sau cùng cái chết đã giải thoát cho tất cả.
Ko đủ từ ngữ để phân tích sự tinh tếtrong câu văn cũng như độ hấp dẫn của truyện. Tóm gọn là Hay. Chấm cá nhân 8/10 Paperback #2019ReadingChallenge #nonPopSugar
Hưm, đọc Thược dược đen với Kẻ báo thù trước, đọc đến quyển này thì không khép được nó vào trinh thám noir luôn. Cái không khí trong Điểm hẹn đen tuy là chết chóc cùng hận thù chồng chất đấy, nhưng giọng văn của tác giả lại quá mềm mại và lãng mạn, phần nào đã làm át đi cái sự đen tối đó rồi. Thực ra theo như mình cảm nhận thì là át khá nhiều đó. Lắm lúc đọc như thể đọc văn học lãng mạn cổ điển vậy. Và nói thật là mình không thích điều đó. Câu chuyện thiếu mất sự gai góc mà mình trông đợi ở thể loại này.
Thứ nữa phải nói đến là tuy rằng xếp Điểm hẹn đen vào mục sách trinh thám, song chất trinh thám của nó thật sự không nổi bật. Kiểu cũng như việc bác sĩ dùng những từ ngữ dễ hiểu để giải thích bệnh tình cho người nhà bệnh nhân, Cornell Woolrich giống một người kể chuyện điềm đạm cần mẫn điểm qua tất cả các sự kiện chính của câu chuyện theo một cách rất lớp lang, và chỉ dừng lại ở đó không hơn. Không có thủ pháp, không có mánh lới nào được nhắc đến cả. Làm thế nào nhân vật chính trả thù trót lọt, làm thế nào anh ta thoát thân sau khi gây ra bao nhiêu cái án, anh ta lần theo dấu vết kẻ thù ra sao... tất cả không được tiết lộ. Điều này cũng được áp dụng đối với phía cảnh sát. Chúng ta, những độc giả, chính xác là những kẻ ngôi thứ ba đứng ở giữa - biết tất cả mà cũng chả biết gì.
Nhìn chung thì sách khá dễ đọc. Mà không, là rất dễ ấy. Dễ hơn nhiều so với Thược dược đen và Kẻ báo thù. Mình chỉ hơi muốn lật bàn vì cách Dorothy chết khá là... ờm... nhảm nhí. Và cái anh Johnny Marr nọ cứ nhắm mắt xuống đao với hết cả đám kia, bất kể việc kẻ tội đồ thật sự chỉ có một. Lạy Chúa, may mà cái máy bay chỉ có bằng đó người, không thì đúng là một cuộc thảm sát rồi. Paperback Woolrich is one sick writer... or maybe not. But for sure this is truly one of most twisted novels ever. A young man (Johnny Marr!) is waiting for his wife, and what happens? Someone in a plane above throws over a liquour bottle and it hits and kills the poor girl. The moment it happens, Johnny Marr smashes his watch to keep that time forever. That image is so beautiful and goth like. So basically he gets a list of those who are on that flight and goes after the girlfriend, wife, or kid. Just to make them feel the pain that he felt. Hmm, thinking about it this is a ten-star book. And Cornell Woolrich is really great. Paperback On the surface, Rendezvous in Black might look like one of the coldest stories ever told. An ordinary young man meets an ordinary young woman every night outside of a drugstore window. One day he is a couple of minutes late, and by the time he arrives she has been horrendously killed. Completely devastated by the experience, the boy is unable to move on, waiting at the same place each night, eventually deciding to make ‘them’ feel what he feels. He finds a list of five passengers on a plane, men who we presume he believes were responsible (though until the very end we have no idea how or why). The book is divided into primarily five rendezvous, as he meticulously kills the most loved woman in each man’s life in a kind of poetic justice, once per year, always on May 31st, the day before the June in which he himself was supposed to marry.
What prevents it from being a cold novel are the perspectives from which Woolrich tells the story. Each rendezvous is not unlike a short story (which Woolrich was quite prolific in writing), in part because the perspective only fleetingly becomes that of the killer. Instead, each episode is told from the perspective of the man, or sometimes the woman, who suffers the most from his actions. Woolrich creates no blood lust within the reader (if anything, it’s an anti-revenge novel), but subjectively explores the emotions that overcome each victim, be it the uncompromising desire of a girl in love, the guilt that a married man carrying on an affair comes to grips with, or the intense fear of a blind woman who essentially sees and understands her fate.
Whenever the killer finishes one of his murders, he leaves a note to the man along the lines of, “Now you know what it feels like.” It’s not coldness. His mad revenge is actually a way of connecting, a way of evoking the same emotions within others – there’s a tenderness underlying it all that is beautifully rendered in the final reunion. And everyone, the killer and the victims, all have one thing in common: they are all the random victims of a fate that nightmarishly draws them together.
Paperback This story was very, very dark, and modern feeling (though it's clearly from the 1940s). Disturbingly dark. Paperback